Hành trình lớn hành trình nhỏ

By 2021-01-29 Tháng Tư 9th, 2021 Bản tin

Tôi đặt chân đến Nhật lần đầu tiên vào một buổi sáng tháng 6 tại sân bay Fukuoka, đó là một buổi sáng trời mưa lâm râm, không khí ẩm ướt và trong lành. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lâng lâng vui sướng xen lẫn cả hãnh diện lúc bấy giờ, phần vì vừa được thoát khỏi cái nắng nóng hầm hập ở Hà Nội, phần vì được đi sang Nhật một lần đúng là mơ ước của tất cả đám sinh viên khoa Nhật ngữ chúng tôi ngày ấy. Bước ra khỏi sân bay tôi cảm nhận rõ ngay mùi không khí trong lành man mát, khác hoàn toàn mùi nồng nồng ngai ngái của đất, của không khí, cái mùi đặc trưng của đất nước nhiệt đới, nơi tôi sinh ra.

Tôi đi xe bus từ sân bay về căn phòng đã được bạn sắp xếp sẵn cho từ trước. Cảm giác phố xá thật yên tĩnh, tuyệt nhiên tôi chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe chạy rì rì chứ hiếm khi thấy có tiếng còi xe, xe cộ đi lại một cách tuần tự và điềm tĩnh. Phải rồi, tính cách của người Nhật phản ánh một phần qua đây chứ còn gì nữa, tôi chắc mẩm như vậy. Cứ thế tôi quan sát từ những thứ nho nhỏ.

Một phụ nữ trung niên bắt chuyện với tôi trên xe bus, hẳn là nhìn ánh mắt dáo dác tò mò ngơ ngác của tôi khiến cô nhận ra ngay tôi là người nước ngoài và cô bắt chuyện với tôi rằng tôi ở nước nào đến? Tôi sang đây lần đầu à? Tôi cảm nhận được sự nồng ấm của người dân xứ này. Tuy nhiên, tôi cũng nhanh chóng nhận ra vốn tiếng Nhật 4 năm học ở trường đại học của tôi chưa nhiều nhặn gì, hết cả một tháng đầu tiên tôi cứ ù ù cạc cạc duy chỉ có đi mua hàng mà nghe được chữ nọ thì lại bỏ chữ kia.

Sau này nhờ những mối duyên trong nghề nghiệp mà tôi đi từ Fukuoka lên tới Tokyo, cuộc sống ở Tokyo khác hơn nhiều so với khi tôi ở Fukuoka ngày đó. Tokyo tấp nập bận rộn hơn, có gì đó lành lạnh hơn nhưng đem lại cho tôi nhiều thử thách, nhiều nguồn cảm hứng hơn. Tôi cũng gặp được nhiều mối nhân duyên trong đời mình tại đây.

Nếu bạn đang thắc mắc rằng tôi sang đây bằng cách nào, visa ra làm sao, thì đó là câu chuyện hơi dài. Con đường nghề nghiệp tôi ở Nhật từ đó tới nay có khi bằng phẳng có khi gập ghềnh, đó là những trải nghiệm đáng giá cả đời tôi trân quý. Tôi gọi chuyến đi năm 2010, năm tôi rời trường đại học là hành trình lớn của đời mình, hành trình thay đổi số phận tôi nhiều hơn tôi tưởng, nếu không có lẽ giờ này tôi đã là người phụ nữ sống an phận hơn, ít trải nghiệm hơn, đang hòa lẫn vào đâu đó trong dòng người hối hả đi mua sắm cho dịp cuối năm trên phố phường Hà Nội.

Nếu bạn đang băn khoăn nên đi Nhật? Hay ở lại trong vùng an toàn bạn đang có? Thì tôi xin nhắn với bạn rằng hãy đi nếu có thể, một chuyến đi lớn những năm tuổi 20 khác nhiều so với chuyến đi những năm tuổi 40, 50, khi bạn nghĩ đợi mình có điều kiện hơn, nhiều tiền hơn, nhiều thời gian hơn… Cứ đi rồi sẽ tới, bạn nhé!

29/1/2021

Học Viện Ngôn Ngữ Quốc Tế Oji

Thu